Kính gửi Quý Cha, Quý Thầy Khóa 9,
Nhân dịp Giáng Sinh 2015, Năm Lòng Chúa Thương Xót của Giáo Hội Hoàn Vũ và Năm sống Đức Cậy của Giáo Phận Qui Nhơn (Cậy Nhờ Vào Lòng Thương Xót Chúa), con xin được chia sẻ cùng quý Cha và quý Thầy một tiểu phẩm nhỏ như món quà Giáng Sinh gửi đến quý Cha và quý Thầy.
Mến tặng,
Louis Hồ.
CÂU CHUYỆN
NGƯỜI MÙ BÁCTIMÊÔ
Vào thời Chúa Giêsu, ở thành
Giêrikhô, có đôi vợ chồng thuộc tầng lớp khá giả. Hai vợ chồng được thừa hưởng
một khối gia tài khổng lồ từ phía cha mẹ của mình, dư ăn dư để. Vì thế, người
chồng sinh ra rượu chè - say sưa, cờ bạc trác táng. Trong lúc đó, người vợ lại
mang thai. Do ảnh hưởng từ người cha say sưa, cờ bạc trác táng, nên thai nhi
khi sinh ra mắc phải một dị tật nơi đôi mắt. Cuộc đời của anh phải đối diện với
một bức màn đen bao kín.
Thế nhưng, sự hiện diện của cậu bé kháu
khỉnh mà sau này gọi là Báctimêô trên trần gian này cũng quả là ý nhiệm mầu của
Thiên Chúa. Tưởng chừng anh đã không có cơ hội tồn tại trên cõi đời này khi vừa
lọt lòng mẹ. Bởi lẽ, khi đối diện với một người con dị tật mù lòa, vì thế, cha
mẹ của anh cảm thấy rất ghê tởm nơi người con của mình – người con mà chính họ
sinh ra. Đã bao lần họ tìm cách kết thúc cuộc đời của anh. Họ cho rằng sẽ là
một gánh nặng cho mình, và sẽ là một nỗi ô nhục cho gia đình khi có một người
con mù lòa như thế. Nhiều lần họ đã ra tay sát hại, nhưng quả thật, Thiên Chúa
vẫn còn để cho họ một mảy may lương tâm. Họ cảm thấy chùn tay khi đứa trẻ khóc
ré. Cho nên, cuối cùng họ quyết định đem giọt máu của mình đặt để nơi một góc
phố trong đêm đen giá rét. Và cháu bé đã được một cụ già ăn xin mang về nuôi
dưỡng, và nó được mang tên là Báctimêô. Và thế, cuộc đời của cậu bé Báctimêô
cũng nối gót theo hành trình xin ăn với cụ bà.
Ngày ngày cụ bà và cậu bé Báctimêô
lại đùm túm lê lếch ra góc phố để mong chờ vào lòng thương xót của những người
qua đường. Thế rồi, anh cũng lớn lên theo năm tháng và trở thành một thanh niên
vạm vỡ. Còn cụ bà thì được Chúa thương gọi về trong lòng Tổ Phụ Apraham.
Lấy góc phố làm nơi kiếm sống, và
cũng là nơi anh cảm nhận được biết bao cảm xúc của thế đời từ những người qua
kẻ lại trong những lời an ủi có; những lời khinh miệt có; và những câu chuyện
bàn tán của thế sự. Và có lẽ câu chuyện về Ông Giêsu Nazaréth – một con người
chuyên làm phúc cho những người nghèo khổ, bệnh tật đã trở nên một niềm hy vọng
lớn lao trong anh. Và anh thầm ước một ngày nào đó sẽ được gặp ông Giêsu ấy.
Chàng thanh niên hằng ấp ủ niềm hy vọng đó trong lòng, và ngày đêm anh hằng cầu
nguyện cùng Thiên Chúa Cao Cả của lòng anh : “Lạy Chúa, là Thiên Chúa của tổ
tiên chúng con, Thiên Chúa của Tổ Phụ Abraham, Thiên Chúa của Isaac, Thiên Chúa
của Giacóp, xin cho con được gặp ông Giêsu, để chính Người sẽ cứu giúp con
thoát khỏi cảnh tối tăm này. Lạy Chúa, xin hãy dủ lòng thương con!”
Và rồi ngày hằng mong đợi của anh
cũng đến. Một hôm, khi Chúa Giêsu cùng các môn đệ đến thành Giêrikhô thì tin
đồn đến tai của chàng thanh niên tên là Báctimêô. Nghe tin ấy, anh đã rất phấn
khởi và tràn ngập niềm hy vọng : “Lạy Chúa, là Thiên Chúa của tổ tiên chúng
con. Con cảm tạ Chúa vì Chúa đã nghe lời con nguyện xin. Xin cho lời nguyện của
con được đẹp lòng Chúa.” Anh ngong ngóng chờ đợi từng giây từng phút để được
gặp Đức Giêsu Nazaréth. Và rồi, Đức Giêsu cùng với các môn đệ cùng với một đám
đông rời khỏi thành Giêrikhô và đang tiến về nơi anh Báctimêô đang ngồi. Mọi
người xôn sao, náo nhiệt hẳn lên, và có vài người vấp phải anh và té nhào, rồi
đứng dậy quát mắng, xỉ vả anh : “Đồ ăn hại, bộ mù hả! Sao không đứng dậy mà
ngối dưới đây vậy mày! Uh, nó mù thiệt!” Cũng có vài người đá cho anh vài cái.
Có vài người thì ca ngợi trầm trồ : “Ông Giêsu, con của ai mà tài năng, biết
chữa bệnh, biết làm phép lạ, ăn nói có duyên, và nhất là đẹp trai !!! ước gì
tui lấy được chàng làm chồng.” Có vài người : “Ước gì chồng của tôi được một
phần của ông ấy”.
Khi nghe được những điều đó, thì anh
Báctimêô đã dùng hết sức của mình để với đến lòng thương xót của Thiên Chúa:
“Lạy ông Giêsu, Con vua Đavít, xin dủ lòng thương tôi!” nghe thấy thế thì có
nhiều người đã quát nạt anh ta : “Im đi” đồ nhiều chuyện, chỗ này không phải là
chỗ của mày, kêu-với cái gì, cút. Cái xó kia mới là của mày. Và rồi chắc cũng
phải bị mấy cú đá, vài cái tát. Có một vài người nắm chân anh kéo đi vào nơi
khác (vào cái xó mà họ vừa chỉ cho anh). Nhưng anh vẫn cố kêu lớn tiếng : “Lạy
ông Giêsu, Con vua Đavít, xin dủ lòng thương tôi!”
Khi nghe có người gọi tên mình giữa
chốn đám đông, Chúa Giêsu liền đứng lại và Ngài đã chứng kiến hết sự bạc đãi
của đám đông dân chúng đối với người anh em đồng loại, ắt hẳn Chúa Giêsu cảm
thấy nhói đau nơi trái tím sẽ bị đâm thâu vì nhân loại (buồn lắc đầu). Vì thế,
Chúa biết đã đến lúc chính mình phải ra tay, do đó Ngài cho truyền gọi chàng
thanh niên mù lòa, tội nghiệp đó để được
lắng nghe những tâm tư, mong mỏi từ cõi lòng của anh.
Tức khắc Chúa Giêsu cho truyền người
thanh niên tội nghiệp đó đến với Ngài. Tức thì, những người vừa đánh, chửi anh,
họ liền xuống giọng một cách ấm áp, đầy an ủi tình người: “Cứ yên tâm, đứng
dậy, Người gọi anh đấy!”. Tức thì anh vứt chiếc áo choàng trên mình lại, đứng
phắt dậy mà đến gần Đức Giêsu. Người hỏi : “Anh muốn tôi làm gì cho anh!” Anh
mù đáp : “Thưa Thầy, xin cho tôi được nhìn thấy được, tôi đã sống trong sự mù
tối bấy lâu nay và tôi hằng mong mỏi được gặp ông. Xin ông hãy dùng lòng thương
xót của Thiên Chúa tổ tiên chúng tôi mà dủ lòng thương mà chữa lành cho tôi!
Xin cứu vớt tôi, Lạy Thầy Nhân Lành!”
Thấy thế, Chúa Giêsu liền nói : thôi
được rồi, vì lòng tin và anh đã biết cậy nhờ vào lòng thương xót của Thiên
Chúa, do đó tôi truyền cho anh : “Anh hãy đi, lòng tin của anh đã cứu anh!” Tức
khắc, anh ta được nhìn thấy được, anh nhảy lên vui sướng. Và rồi anh quý xuống
dưới chân Chúa Giêsu và nói : Tạ ơn Chúa là Thiên Chúa của tổ tiên chúng tôi,
tạ ơn Thầy Giêsu, giờ đây con biết Thầy là ai rồi. Thầy là Đấng Thánh của Thiên
Chúa Nhân Lành. Vì thế, từ hôm nay xin cho con được nối bước theo Thầy để cùng
với Thấy con sẽ băng bó những tấm lòng tan vỡ vì tội lỗi của thế gian.
KỊCH BẢN
CÂU CHUYỆN NGƯỜI MÙ BÁCTIMÊÔ ĐƯỢC
GẦY DỰNG
MÀN I – PHÚ HỘ VÀ CON Ở
PHÚ
HỘ : (ngồi trên ghế dựa, có vẻ mệt mỏi, yếu ớt, như gần chết), gọi
con ở (LAN)
Lan
ơi, gọi dùm cho ông cậu thiếu gia.
CON
Ở (LAN) :
dạ
có chuyện gì không ông ?
PHÚ
HỘ :
Ta thấy trong mình mệt quá nên có
chuyện muốn nói với thiếu gia của con. Con mau gọi ấy về cho ta liền nhé !
CON
Ở :
dạ, con sẽ đi ngay liền đây ông.
(người ở liền vội vàng ra đi – chân mang chiếc đực, chiếc cái)
THIẾU
GIA :
đang
ngồi chơi đánh bài
CON
Ở :
thụt thò ngoài cửa (trong có vẻ lo
lắng, bối rối). Một hồi lâu, quyết định đi vào (vẻ mặt sợ sệt, lo lắng). Dạ,
con xin lỗi cậuuuuu...
CÁC
BẠN CÙNG CHƠI VỚI THIẾU GIA :
đang
đen đuổi, tới hắc ám tui hả bà ngoại...
THIẾU
GIA :
sao, đi đâu nữa đây, bộ không thấy
tao đang thua te tua hả, mà tới hắc ám nữa, hử... cút cút... cút dùm tui chút
đi bà, để tui gỡ chút nữa đã...(vẻ tức giận)
CON
Ở :
bối
rối, lo lắng, và chút sợ sệt
CÁC
BẠN CÙNG CHƠI :
đúng
là hắc ám rồi ông bạn ơi... (cười haha), chết con hai cơ nè, ông Hai....
THIẾU
GIA :
gãi đầu, thôi cho thiếu ván đây.
Quay qua phía con ở: thôi tui lạy bà (chấp tay lạy....), bà dìa dùm tui chút.
Sao bà đen dữ.... bà đen như cái mõm chó.. bà đi gấp dùm tui chút...
CON
Ở :
bối rối, nhưng... nhưng.... cậu ....
cậu (tới nói nhỏ vào tai cậu) ông nhà mệt lắm và cần gặp cậu gấp...
THIẾU
GIA :
sao,
thiệt không...
CON
Ở :
dạ,
thiệt, cậu về gấp đi...
THIẾU
GIA :
thôi
mày về trước, nói với ông chút tao về liền... để tao gỡ thêm chút nữa đã.
CON
Ở :
về nhà, (bình tĩnh) ông chờ cậu
chút, cậu đang lỡ tay ở ngoài đồng, cậu về liền... ông mệt không !!!....ông
uống chút nước... đút nước cho Phú Hộ.
PHÚ
HỘ :
có
vẻ mệt mỏi... (đầu lắc qua lắc lại)
MÀN II – PHÚ HỘ VÀ CON TRAI
THIẾU
GIA :
chạy
tơi sát ghế, (nhỏ nhẹ) cha có gì gọi con... cha mệt không,
PHÚ
HỘ :
trông mệt mỏi và nói trong yếu ớt,
uhmm, cha có điều này nói với con. Chắc cha không qua khỏi. Cha chỉ có mình
con, cha sẽ trao hết những gì cha mẹ có cho vợ chồng con. Vợ chồng con hãy cố
gắng làm ăn và nhớ đến cha mẹ...
THIẾU
GIA :
Vẻ mặt mừng rỡ lên – con cảm ơn cha.
Cha cứ an tâm. Và nói : Lan, lấy cho ông chút sâm..
CON
Ở :
dạ
hết rồi thưa thiếu gia.
THIẾU
GIA :
zậy hẻ ! thôi để ta đi mua.... (vừa
rời khỏi người cha : Yeah !!! yeah....(mừng rỡ, nhưng không quá lộ liễu)
MÀN III – VỢ CHỒNG THIẾU GIA
VỢ
THIẾU GIA :
bụng bầu đi ra, vỗ tay nhẹ và xoa
vào bụng, nói : mai mốt lớn đừng giống cha cờ bạc rượu chè nhen con. (khuôn mặt
có vẻ buồn rầu nhưng âu yếm)
THIẾU
GIA :
cảnh
đánh bài và rượu chè
VỢ
THIẾU GIA :
ngồi
ở nhà buồn rầu
Các diễn viên đi vào (tắt đèn) – kết
thúc cảnh vợ chồng thiếu gia
ÂM
THANH PHỤ HỌA :
Có tiếng khóc của trẻ nhỏ, và nhiều
người chạy tới chạy lui (trông có vẻ bận rộn, lo lắng). Sau đó, tắt đèn, các
diễn viên đi vào hết.
VỢ
THIẾU GIA :
vẻ mặt buồn rầu, ông trời sao lại để
một nỗi nhục lớn cho tôi zầy trời ! chồng thì cờ bạc, rượu chè. Có mỗi đứa con
sinh ra thì mù lòa không giống ai (khóc).
THIẾU
GIA :
về nhà trong vẻ say xỉn, xỉ vả vợ :
đồ vô tích sự, đàn bà không biết sinh con. Thôi thì giết chết nó đi để khỏi
phải ô nhục gia phong. Giơ tay lên định đập xuống đứa con.
ÂM
THANH PHỤ HỌA :
có
tiếng khóc của trẻ nhỏ
VỢ
THIẾU GIA :
chạy
đến ôm đứa nhỏ vào lòng.
THIẾU
GIA :
say
xỉn và lảm nhảm : vợ với con, vợ với con.... nằm lăn ra ngủ
MÀN IV – VỢ THIẾU GIA VÀ CON TRẺ
VỢ
THIẾU GIA VÀ ĐỨA TRẺ :
con yêu quý, mẹ rất thương con,
nhưng vì sỉ diện gia đình mẹ phải rời xa con. Hôm nay, con sẽ ở đây và mẹ cầu
mong con sẽ gặp một người tốt hơn mẹ để chăm sóc con. Ôm mặt khóc và bỏ chạy
ÂM
THANH PHỤ HỌA :
mở
ca khúc – ĐỨA BÉ MỒ CÔI – (MỘT ĐOẠN NGẮN)
MỘT
BÀ GIÀ ĂN XIN :
đi ra tay cầm chiếc gậy (nhạc vẫn
tiếp tục hát), thấy đứa bé liền quỳ xuống, tay chấp lại, ngước mặt lên trời –
trong tâm tình tạ ơn. Sau đó ẵm đứa trẻ lên (trông có vẻ âu yếm); cho đứa trẻ
ăn...
ÂM
THANH PHỤ HỌA :
Tắt
nhạc – có một lời dẫn :
MÀN V –CHÚA GIÊSU VÀ CHÀNH THANH NIÊN
LỜI
DẪN :
Theo ngày tháng, đứa trẻ cũng lớn
lên trong tình thương của cụ bà. Và rồi bà cũng ra đi về với Chúa. Còn đứa trẻ
giờ đây cũng đã trở thành một chàng thanh niên. Hằng ngày anh phải lần mò ra vệ
đường để đón nhận từ một chút ít bố thí của người qua lại.
CHÀNG
THANH NIÊN :
trong trang phục một người ăn xin mù
lòa, đang ngồi và trông có vẻ đang lắng nghe một điều gì đó từ những người qua
lại.
ĐÁM
ĐÔNG :
qua lại, một số bỏ vào giỏ cho anh
một thứ gì đó, một số trẻ nhỏ thì chọc anh, đánh anh, cười và bỏ chạy. Có tiếng
vài người nói : tui có nghe ông Giêsu gì đó quyền năng lắm, ông chữa nhiều bệnh
tật cho nhiều người. nghe nói ông ấy sắp qua thành của chúng ta thì phải.
CHÀNG
THANH NIÊN :
chấp tay. Lạy Chúa, là Thiên Chúa
của tổ tiên chúng con, xin cho con được gặp ông Giêsu gì đó, để con được nhìn
thấy. Lạy Chúa, xin thương xót con.
ĐÁM
ĐÔNG :
Nháo nhào, một vài người vấp phải
chân anh và té nhào. Cái thằng vô tích sự này. Xỉ vả chàng thanh niên, một vài
người đạp anh vài cái. Một anh trong nhóm nói
MỘT
ANH TRONG NHÓM NGƯỜI XỈ VẢ CHÀNG THÀNH NIÊN :
thôi
mặc kệ nó. Đi tới mau để ông Giêsu đi mất thì uổng công... đi... đi...
CHÀNG
THANH NIÊN :
vẻ mặt vui sướng, chấp tay ngước mặt
lên trời cầu nguyện : “Lạy Chúa, là Thiên Chúa của tổ tiên
chúng con. Con cảm tạ Chúa vì Chúa đã nghe lời con nguyện xin. Xin cho lời
nguyện của con được đẹp lòng Chúa”,
ĐÁM ĐÔNG :
một
vài người cũng vấp phải anh và ngã tiếp rồi nói : “Đồ ăn hại, bộ mù hả! Sao
không đứng dậy mà ngối dưới đây vậy mày! Cho cái tát tai! Rồi nhìn vào mặt :
Uh, nó mù thiệt!” Cũng có vài người đá cho anh vài cái. Có vài người thì ca
ngợi trầm trồ : “Ông Giêsu, con của ai mà tài năng, biết chữa bệnh, biết làm
phép lạ, ăn nói có duyên, và nhất là đẹp trai !!! ước gì tui lấy được chàng làm
chồng.” Có vài người : “Ước gì chồng của tôi được một phần của ông ấy”.
CHÚA GIÊSU :
đi
xa xa nơi chàng thanh niên (vẻ mặt vui, chào hỏi) và đi về hướng của chàng
thanh niên
CHÀNG
THANH NIÊN :
trông vẻ lấy hết sức, gối quỳ (trông
có vẻ cầu cứu) và gọi lớn : “Lạy ông
Giêsu, Con vua Đavít, xin dủ lòng thương tôi!”
CHÚA GIÊSU :
Vừa
chào hỏi vừa ngóng ngóng nhìn về hướng tiếng kêu của chàng thanh niên. Và rồi
đưng nhìn vào các hành động của đám đông dân chúng
ĐÁM
ĐÔNG :
một vài người nói : “Im đi” đồ nhiều chuyện, chỗ này không phải là chỗ của mày,
kêu-với cái gì, cút. Cái xó kia mới là của mày. Và rồi chắc cũng phải bị mấy cú
đá, vài cái tát.
HAI NGƯỜI TRONG ĐÁM ĐÔNG :
nắm
chân anh kéo đi vào nơi khác (vào cái xó mà họ vừa chỉ cho anh)
CHÀNG
THANH NIÊN :
vẫn
cố kêu lớn tiếng : “Lạy ông Giêsu, Con vua Đavít, xin dủ lòng thương tôi!” với
tay về hướng Chúa Giêsu
ĐÁM ĐÔNG :
hành hạ chàng thanh niên
CHÚA GIÊSU :
Các ông dừng tay lại, làm gì thế (vẻ tức giận), hãy để anh
ấy đến đây.
ĐÁM
ĐÔNG :
(những người vừa đánh, vừa kéo chân)
: tỏ vẻ bối rối, vội nâng tay anh đứng lên, phủi bụi giúp chàng thanh niên và
nói trông có vẻ xuống giọng , âu yếm : “Cứ
yên tâm, đứng dậy, Người gọi anh đấy!”
CHÀNG
THANH NIÊN :
tức thì đứng phắc dậy, vứt chiếc áo
khoát trên mình, nhào tới vội quỳ trước mặt Chúa Giêsu
CHÚA
GIÊSU :
“Anh muốn tôi làm gì cho anh!”
CHÀNG THANH NIÊN :
Lạy
Thầy Nhân Lành, xin cho tôi được thấy, xin thương xót tôi và cất khỏi sự ô nhục
nơi tôi
CHÚA
GIÊSU :
cúi xuống, trông có vẻ âu yếm,
thương xót (vuốt trên đầu chàng thanh niên), sau đó nói : thôi được rồi, tôi truyền cho anh : “Anh hãy đi, lòng tin
của anh đã cứu anh!”
CHÀNG THANH NIÊN :
đứng
phắc dậy, mắt nhìn xung quanh, nhìn tay, nhìn chân của mình, rồi nhảy lên vui
sướng. Rồi anh quỳ xuống dưới chân Chúa Giêsu và nói : Tạ ơn Chúa là Thiên Chúa
của tổ tiên chúng tôi, tạ ơn Thầy Giêsu, giờ đây con biết Thầy là ai rồi. Thầy
là Đấng Thánh của Thiên Chúa Nhân Lành. Hôm nay xin cho con được nối bước theo
Thầy để cùng với Thấy con sẽ băng bó những tấm lòng tan vỡ vì tội lỗi của thế
gian.
Tác giả bài viết : Louis Hồ Trọng Hưng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét